Làm sao để không bị nỗi sợ hãi ám ảnh

Làm sao để không bị nỗi sợ hãi ám ảnh
Tất cả mọi người đều sợ hãi vào lúc này hay lúc khác, nhưng với một số người, nỗi sợ hãi của họ rất khác biệt, thậm chí phá hủy đi sự cân bằng trong cuộc sống: mặc dù không phải do không biết ơn cuộc sống hay cố tình sống kì dị, chúng ta ít hay nhiều đều có nỗi ám ảnh dai dẳng. Điều gì khiến cho nỗi ám ảnh trở lên khó nắm bắt như vậy, vì đó chính là việc chúng ta mất khả năng duy trì một đường phân cách giữa những điều thực sự nguy hiểm và những điều tự động gợi lên trong chúng ta sự “nguy hiểm”. Thậm chí chúng ta không thể tự hỏi bản thân một câu hỏi lí trí rằng: “Có điều gì thực sự nguy hiểm ở đây không?”, đơn giản vì chúng ta không thể phản ứng một cách nhẹ nhàng được.

Những người dễ sợ hãi không ngu ngốc; họ có thể là những người thông minh. Chỉ là do ở thời điểm nào đó trong quá khứ của họ, chức năng thần kinh được thiết kế để phân biệt một cách logic giữa những điều liên quan đến nguy hiểm đã bị phá hủy. Họ đã từng phải gánh chịu những điều kinh khủng đến nỗi dần phát triển trở thành những điều ám ảnh. đối với họ rất nhiều những thách thức nhỏ đã trở lên đáng sợ như báo hiệu ngày tận thế; không hơn không kém: một bữa tiệc toàn những người xa lạ, bài phát biểu trước công chúng, những lời đùa cợt chọc ghẹo ở nơi làm việc … tất cả đều đáng sợ như đe dọa sự tồn tại của họ. với họ mọi ngày đều là địa ngục. Hãy thử liên hệ việc này với một hình ảnh so sánh. Tưởng tượng một nỗi sợ bất ngờ xảy đến khi chúng ta không có gì để đối phó giống như khi chúng ta chạm trán với một con gấu. Một con gấu thậm chí còn đi xa hơn cả nỗi khiếp sợ. Nó điên cuồng, nó cắn xé, nó đập phá. Nó đe dọa phá nát mọi thứ: nó là nỗi kinh hoàng vượt quá khả năng của cơ chế phòng thủ trong trí óc. Hệ quả là, đồng hồ báo động của sự sợ hãi bên trong con người ngưng lại và chết đứng. Sẽ không có ích lợi gì khi bạn nhắc họ không có con gấu nào ở đây hoặc hầu hết những con gấu đều thân thiện hay những người đi cắm trại hiếm khi gặp chúng: Bạn có thể dễ dàng nói ra điều này vì bạn chưa bao giờ tỉnh giấc với “một con quái vật đang trợn trừng nhìn và giơ những móng vuốt ghê rợn chuẩn bị giết và ăn thịt mình”.



Dư âm của việc chạm trán với gấu là một chuỗi những tàn phá có hệ thống trong tiềm thức; không chỉ sợ tất cả gấu, nỗi khiếp sợ còn lan sang cả chó, thỏ, chuột và sóc, với tất cả những buổi cắm trại, những ngày trời nắng hoặc thậm chí những điều rất nhỏ như tiếng cây xào xạc trong gió, thảm cỏ, mùi cà phê họ vừa dùng trước khi gặp con gấu. Nỗi ám ảnh không thể phân tách ra một cách logic: Họ không thể tách riêng từng sự sợ hãi vào những cái hộp riêng biệt .

Để thoát ra khỏi vũng lầy của nỗi ám ảnh, chúng ta – chính xác là nỗi sợ hãi của chúng ta – cần làm một vài thứ mà có vẻ rất giả tạo và có lẽ hơi kiêu ngạo nữa. Chúng ta cần học cách – vào một số thời điểm – không tin tưởng vào cảm giác của mình hoàn toàn. Những cảm giác ấy là những chỉ dẫn kinh khủng cho cuộc sống và nên được nhìn nhận là những lời khuyên giả dối, chỉ biết ném ra những câu nói sai lầm và phá hủy cuộc đời ta. Chúng ta cần vạch ra một đường biên giới rõ ràng giữa điều gì là sự thật và điều gì là cảm giác; để nhận ra ấn tượng ban đầu không phải là những dự đoán chính xác về tương lai; và nỗi sợ hãi không phải là sự thật. Một phần khác của tâm trí phải được trị liệu bằng sự thờ ơ mạnh mẽ: Tôi biết là bạn chắc chắn có một con gấu ở đây (ở bữa tiệc đó, ở tiêu đề tờ báo đó, ở cuộc gặp gỡ công sở đó). Nhưng thực sự là thế à? Phải không? Phải không? Cảm xúc sẽ gào lên: “Có” như thể tính mạng của một người đang trên bờ vực vậy. Nhưng chúng ta cần đi trước một bước – với một sự kiên nhẫn vô hạn – cho phép nỗi sợ hãi gào hét một chút – và lờ nó đi hoàn toàn. Giải pháp nằm ở việc ngồi xem nỗi sợ hãi hiện ra và từ chối dính líu tới nó. (như người đi xem phim vậy)

Chúng ta cần giống như những phi công khi họ để máy bay hạ cánh trong làn sương mù dày đặc trong chế độ lái tự động: Cảm xúc của họ có thể nói với họ rằng đó là sẽ là một vụ va chạm thảm khốc, nhưng họ biết rằng mọi thứ đã được tính toán chính xác và sẽ là một cú hạ cánh trơn tru, mặc cho bóng đêm và những rung động đáng sợ đang diễn ra.

Để cải thiện tình hình, hay chính xác hơn, để ngăn chặn những con gấu đáng sợ ở khắp mọi nơi, chúng ta cần dành nhiều thời gian hơn để nghĩ về những con gấu đặc biệt chúng ta đã từng thấy. Những nỗi sợ trong tương lai thường thu hút sự chú ý của chúng ta. Nhưng thay vì đó, chúng ta nên hướng trí óc của mình vào quá khứ - để bản thân hình dung lại những “con gấu” và cộng thêm hình ảnh chính bản thân chúng ta như là những người bạn, người bảo vệ. Việc không biết chi tiết điều gì đã làm chúng ta sợ hãi sẽ dẫn đến những nỗi ám ảnh với nhiều thứ trong tương lai. Vậy thì: “con gấu đó là loại gấu nào?, Nó đã làm gì chúng ta? Chúng ta cảm thấy thế nào? Và với sức mạnh hiện tại, chúng là gấu hay chỉ là thỏ?” Chúng ta cần “thả gấu về rừng”, để biết rằng chúng chỉ là những bóng ma đã từng xảy ra, để ngăn chặn chúng săn đuổi chúng ta mọi nơi, mọi lúc.

Điều chúng ta sợ hãi chính là những mảnh quá khứ đáng sợ của bản thân; Từ giờ trở đi, nhiệm vụ của chúng ta là ngừng cho bản thân những lí do mới để những nỗi sợ ám ảnh phá hủy đi phần đời còn lại của mình.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

THÔNG BÁO CHUYỂN ĐỊA CHỈ BLOG SANG: https://shareuseful.wixsite.com/mysite/

Yêu thương bản thân (kì 3) - Thay đổi tiếng nói nội tâm

7 loại hình cô đơn