Yêu thương bản thân (kì 3) - Thay đổi tiếng nói nội tâm



Thay đổi tiếng nói nội tâm

Có thể bạn hiểu rằng, thật hấp dẫn khi chúng ta không phán xét bản thân một tý nào cả. Chúng ta chỉ nên được ủng hộ và yêu thương. Nhưng sự thật không phải vậy, chúng ta nên xác định rằng một tiếng nói nội tâm tốt giống (và quan trọng như) một thẩm phán công bằng; Người mà cần sự phân định giữa xấu và tốt nhưng cũng sẽ luôn luôn thấu hiểu, công bằng và chính xác trong việc hiểu điều gì đang diễn ra và chú tâm vào việc giúp đỡ giải quyết các vấn đề của bản thân. Điều này có nghĩa là không phải chúng ta ngừng phán xét bản thân hoàn toàn, mà tốt hơn chúng ta nên học cách trở thành vị thẩm phán tốt của bản thân.
Môt phần của việc cải thiện năng lực của vị thẩm phán này liên quan đến việc chúng ta luyện tập – một cách có ý thức, có chủ ý - việc tự nói với bản thân theo một cách khác -  tức là trình bày với bản thân những tiếng nói tốt hơn. Chúng ta cần nghe những tiếng nói có tính xây dựng và thân thiện đủ nhiều với những vấn đề khó khăn xung quanh cho đến khi những âm thanh đó đến một cách bình thường và là phản ứng tự nhiên  -  Chính là việc chúng trở thành suy nghĩ của bản thân chúng ta.

Một cách tiếp cận đến những “good inner voice” là xác định những tiếng nói tích cực chúng ta biết trong quá khứ và cho chúng một vùng đất rộng hơn trong tâm trí. Có thể là một người bà, người dì yêu quý, người mà không chỉ nhìn chúng ta theo một khía cạnh và là người sẽ thốt ra những từ ngữ động viên khéo léo: Nếu chúng ta lỡ tay làm đổ cốc nước cam ra đầy thảm, họ sẽ gợi ý cho chúng ta rằng tai nạn có thể xảy ra với bất cứ ai (:3 tuần trước cô mới làm đổ cốc cà phê trên ghế sofa đấy). Và thay vì có ý trừng phạt, tuôn ra những lời độc địa, họ gợi lên một vẻ bình tĩnh, thấu hiểu cách giải quyết các thất bại. Chúng ta có thể cố gắng tập trung vào sự ủng hộ này và nhắc lại những điều đó một cách thường xuyên; hơn là đợi chúng tự nảy ra (vì chúng rất hiếm) trong trí óc, chúng ta có thể nuôi dưỡng luyện cho bản thân nghĩ về chúng. Khi điều gì đó xảy ra không như bản thân mong đợi, chúng ta có thể tự hỏi bản thân người bà, người cô yêu quý của chúng ta sẽ nói gì – và luyện tập tích cực việc tự nói với bản thân những từ ngữ an ủi họ sẽ nói với chúng ta (Tôi muốn biết nó là gì ngay bây giờ đấy!!).

Trong suốt chiều dài lịch sử, tôn giáo cũng đã giúp con người trong việc nuôi dưỡng tâm hồn chúng ta bằng những tiếng nói nhân từ. Tôn giáo đã cho chúng ta một bà mẹ, người mà luôn khuyên chúng ta nghe những lời tốt đẹp của bà và lưu giữ chúng. Ví dụ trong Phật giáo có hình tượng Quan âm bồ tát, một vị thần trấn an giống như Đức mẹ đồng trinh người mà có thể nghe thấy những mệt mỏi của chúng ta, giao tiếp với chúng ta bằng sự dịu dàng và làm chúng ta mạnh mẽ đối mặt với những nhiệm vụ của cuộc sống. Thông điệp của Bồ tát chính là được yêu thương và thành công là hai mặt khác nhau. Bạn xứng đáng được cảm thông không bởi vì bạn đã xuất sắc như thế nào mà bởi vì bạn là chính bạn, không ai khác. Thành tựu không nên là thước đo của sự ban phước. Cội rễ của sự đau buồn hoàn toàn không phải nỗi sợ của việc thất bại. Đúng hơn đó những suy nghĩ rằng thất bại có nghĩa là chúng ta xứng đáng bị chế giễu và bỏ rơi. Khi mối đe dọa cảm xúc đó mất đi, chúng ta sẽ có những hành động đúng đắn hơn và tập trung đối mặt với những nhiệm vụ quan trọng ngay trước mắt.

Hãy trở thành người bạn tốt nhất của bản thân mình bạn nhé !

Một chiến thuật quan trọng nữa trong việc thay đổi những âm thanh trong đầu là cố gắng trở thành một người bạn tưởng tượng của chính bản thân mình. Ồ, phải, điều này mới có vẻ nghe lạ lùng bởi vì chúng ta luôn tưởng tượng một người bạn là một ai đó khác -  chứ không phải là chính chúng ta. Nhưng đây là một ý tưởng có giá trị vì chúng ta đã biết cách đối xử với bạn bè với sự cảm thông nhưng lại không bao giờ áp dụng chúng với chính mình. Nếu một người bạn đang gặp rắc rối, bản năng đầu tiên của chúng ta hiếm khi nào nói với bạn mình rằng: “Thấy chưa mày cơ bản là một tồi tệ và thất bại” . Nếu một người bạn phàn nàn rằng người yêu không tỏ ra nồng ấm với họ, chúng ta không nói với họ rằng mày đáng bị thế, thay vào đó chúng ta an ủi họ rằng họ không phải không đáng yêu và tốt hơn nên tìm hiểu xem điều gì đã xảy ra. Trong tình bạn, chúng ta tự biết cách dùng chiến thuật an ủi khôn ngoan mà lại bướng bỉnh từ chối áp dụng cho chính mình.
Có ba động thái chính mà một người bạn tốt thường xuyên làm, đó sẽ là những cách thức mà chúng ta nên làm, với sự cam kết yêu thương bản thân, sẽ được dùng để đối xử với chính bản thân chúng ta. Đầu tiên, một người bạn tốt thích bạn vì những gì bạn đã là. Bất kì gợi ý, yêu cầu nào họ muốn bạn thay đổi đều được xây dựng trên nền tảng chấp nhận. Khi họ đề nghị rằng bạn có thể thử một điều gì khác, đó không phải là một tối hậu thư hay một lời đe dọa. Những người bạn chắc chắn sẽ không bảo rằng bạn phải thay đổi hoặc bị bỏ rơi. Một người bạn tốt sẽ nhấn mạnh rằng tự bạn đã đủ tốt, tất cả những gì họ làm chỉ là muốn giúp chúng ta một tay vượt qua những thử thách mà họ thấy rằng sẽ đem lại lợi ích cho chúng ta.
Những người bạn tốt luôn luôn ghi nhớ những những điều tốt của chúng ta một cách chân thành. Họ sẽ thấy không có gì sai với việc đưa ra những lời khen và nhấn mạnh về điểm mạnh của chúng ta. Chúng ta thường dễ dàng đánh mất tất cả những cái nhìn về điểm tốt của bản thân khi rắc rối xảy ra, nó xảy ra lặng lẽ và nhanh chóng. Một người bạn không rơi vào cái bẫy này; họ có khả năng vừa nhận biết được khó khăn đang xảy ra trong khi vẫn ghi nhớ những đức tính tốt đẹp của chúng ta. Một người bạn tốt là một người có khả năng thấu cảm. Khi chúng ta thất bại, họ thấu hiểu và rộng lượng với những lỗi lầm đó. Sự dại dột của chúng ta không loại chúng ta khỏi vòng tay yêu thương của họ. Người bạn tốt sẽ khéo léo truyền đạt rằng thất bại, sai lầm và làm hỏng việc là những gì con người chúng ta đều sẽ mắc phải. Chúng ta đều mắc phải những định kiến trong tính cách, đó là những định kiến được tạo ra để giúp chúng ta đối phó với những bậc cha mẹ không hoàn hảo. Và những thói quen suy nghĩ đó sẽ đánh gục chúng ta khi trưởng thành. Nhưng chúng ta không nên đáng trách – vì chúng ta không cố tình để rắc rắc xảy ra, Thực tế, chúng ta phải đưa ra những lựa chọn lớn ngay cả khi chúng ta không biết điều gì thực sự là không tốt hoặc lựa chọn chúng ta sẽ dẫn đến điều gì. Chúng ta đều dò dẫm trong một thế giới rộng lớn xung quanh tình yêu và công việc. Lựa chọn di chuyển đến một thành phố khác – mà không biết được bản thân sẽ phát triển ở đó hay không. Chọn cho mình một sự nghiệp khi mà bản thân chúng ta còn trẻ và không biết bản thân mình thực sự cần gì trong tương lai. Trong các mối quan hệ lâu dài chúng ta phải cam kết ở bên người khác trước khi chúng ta hiểu sự việc sẽ như thế nào khi gắn kết sâu sắc cuộc đời chúng ta với họ.
Người bạn tốt biết rằng thất bại thực tế không phải là hiếm. Họ mang đến cho chúng ta những kinh nghiệm sống động của chính bản thân họ cũng như bất kì ai trong việc làm rối tung mọi việc như là điểm chính của mọi việc. Họ kiên nhẫn nói với chúng ta rằng trường hợp của chúng ta có thể là duy nhất nhưng xét về tổng thể điều đó là phổ thông. Con người không chỉ thình thoảng mới thất bại. Tất cả mọi người đều thất bại, chỉ là chúng ta không biết điều đó.
Thật là trớ trêu -  nhưng cũng đầy hi vọng – rằng tất cả chúng ta về cơ bản là biết cách trở thành một người bạn tốt với những người lạ xung quanh ta hơn là với chính bản thân mình. Hị vọng nằm ở việc thực tế mỗi chúng ta thực sự đã sở hữu những kĩ năng của một người bạn tốt. Chỉ là chúng ta chưa hướng những kĩ năng đó vào người mà cần nó nhất – ai nhỉ, đương nhiên, chinh là bản thân mình.
Một chiến thuật khác đằng sau sự “tự yêu thương bản thân” là suy nghĩ lại thái độ của chúng ta về sự “tự thương hại”. Chúng ta học được cách tự thương hại khi chúng ta còn trẻ. Điều đó xảy ra vào một buổi chiều chủ nhật nóng bức; bạn mới 9 tuổi. Bố mẹ bạn sẽ không cho đứa trẻ là bạn bất kì cây kem nào nếu bạn không làm bài tâp toán về nhà. Bạn sẽ nghĩ: “Chả công bằng gì. Những đứa khác chỉ chơi bóng và xem tivi. Chả ai có người mẹ nào như thế. Thật là đau khổ”.
Tất cả chúng ta – về mặt học thuyết – đều chống lại sự tự thương hại. “Thương hại” thật sự không hấp dẫn mọi người vì nó gợi lên sự ích kỉ ở dạng đơn giản nhất của nó: Sự thất bại của việc có một cái nhìn đúng đắn về sự đau đớn của mình trong bối cảnh lớn hơn của nhân loại. Chúng ta than thở về rắc rối nhỏ tý của mình và có cái nhìn thờ ơ với những thảm họa lớn của thế giới. Một vấn đề với tóc mái hay miếng thịt bò nấu hỏng thu hút tâm trí chúng ta trong khi lại phớt lờ tới chỉ số chênh lệch giàu nghèo ở Brazin.
Không ai thích nhận mình tự thương hại bản thân. Nhưng, thật lòng mà nói, đó là điều chúng ta cảm thấy khá thường xuyên. Và nó thậm chí lại là một cảm xúc ngọt ngào nữa.
Thực tế là chúng ta xứng đáng nhận được nhiều sự thương hại hơn mức mà mọi người cho chúng ta. Cuộc sống mà, khó khăn trăm đường. Tài năng của chúng ta không bao giờ được nhìn nhận công bằng, những năm tháng tuyệt vời nhất sẽ chắc chắn trôi đi, chúng ta sẽ không tìm đủ tình yêu mà chúng ta cần. Chúng ta xứng đáng được thương hại và nếu không có ai xung quanh mình làm thế, chúng ta nên tự cho bản thân dùng liều thuốc “thương hại” một cách hợp lý cho chính mình. Nguyên nhân của việc thương hại có thể xuất phát từ một hi vọng hơi cao, thậm chí hơi điên rồ -  tôi thật tội nghiệp, tôi sẽ không bao giờ được lái một chiếc Ferrari. Nhưng đó chỉ đơn giản là những cơ hội thuận tiện để bản thân chúng ta đắm chìm vào một vấn đề to lớn hơn: Nỗi buồn cơ bản của sự tồn tại, vì những gì chúng ta làm thật sự xứng đáng với những tấm lòng trắn ẩn nhất.     
Tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không thể tự “thương” bản thân. Chúng ta sẽ mắc phải dạng đau khổ trầm trọng hơn của tâm trí: trầm cảm. Sự trầm cảm của một người chính là việc ai đó mất đi khả năng “tự thương” bản thân, họ trở lên quá ngặt nghèo với chính họ. Khi bạn nghĩ đến một cha mẹ biết an ủi đứa trẻ, họ thường dành cả tiếng đồng hồ vào những việc rất nhỏ: một món đồ chơi bị thất lạc, mắt con búp bê bị hỏng, một bữa tiệc cho trẻ em mà đứa trẻ không được mời. Những bậc cha mẹ đó không bị điên, họ đang dạy đứa trẻ cách tự chăm sóc bản thân -  và truyền đạt ý nghĩa rằng một nỗi buồn “nhỏ” có thể gây ra hậu quả lớn về mặt cảm xúc bên trong.
Dần dần chúng ta học cách bắt chước cách suy nghĩ của cha mẹ với chính bản thân mình và cảm thấy có thể thấy tiếc cho bản thân khi không ai khác làm vậy. Mặc dù sự “tự thương hại” không hoàn toàn có lý, nhưng nó là một kỹ thuật phòng thủ. Bức tường thành phòng thủ đầu tiên chúng ta phát triển để có thể đối đầu với những nỗi thất vọng nặng nề và rắc rối mà cuộc sống đem đến. Cách mà “tự thương hại” bảo vệ chúng ta khác xa với việc khinh bỉ. Nó là sự cảm thông và thực sự quan trọng cho mỗi con người. Nhiều tôn giáo đã thể hiện thái độ ủng hộ với việc này bằng cách sáng tạo ra những vị thần – người có cái nhìn thương cảm với cuộc sống của con người. Một ví dụ, trong Thiên chúa giáo có hình tượng đức mẹ đồng trinh thường được mô tả là khóc thương cho những đau khổ cho cuộc đời của những con người bình thường. Tất cả những điều này thực sự bảo vệ nhu cầu được thương cảm của mỗi con người.
“Tự thương hại” chính là lòng trắc ẩn mà chúng ta tự mở rộng cho chính bản thân mình. Vẫn là chính chúng ta nhưng là phần “trường thành” quay lại với những phần yếu đuối, những phần lạc long trong tâm trí và nói rằng: “Tất cả đều đáng yêu, rất đáng yêu, chỉ là đang có sự hiểu nhầm ở đây thôi”. Nó cho phép bản thân chúng ta – trong một lúc – trở thành một đứa trẻ. Một tình yêu thương chắc chắn, vô điều kiện với tất cả những đứa trẻ sơ sinh nhưng quan trọng hơn, với tất cả người lớn, cần để vượt qua những khổ đau trong cuộc sống.
Mỗi chúng ta có thể lấy nguyên liệu cho tiếng nói nội tâm chúng ta bằng cách theo dõi một cây viết hào sảng và có tính khích lệ, từ một người bà nhân từ hoặc từ một người bạn tốt. Chúng ta cần phải liên tục tự hỏi bản thân: Những người đó sẽ nói gì với mình? Cách họ sẽ nhận xét về chúng ta – theo cái cách chắc chắn tốt hơn cách mà chúng ta tự phán xét bản thân. Tất cả những gì chúng ta nên làm là nội tâm hóa những tiếng nói nội tâm tốt đẹp mà chúng ta từng gặp, một cách dần dần để chúng trở thành những gì chúng ta nghe thấy vào thời điểm mà chúng ta cần nó nhất.

Nguồn: https://www.theschooloflife.com/thebookoflife/self-love/
Người dịch: https://www.facebook.com/Ruacon.suti?ref=bookmarks

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bất hạnh là một lỗi lầm

7 loại hình cô đơn